Chu Phàm không trả lời Tiểu Quyển, hắn ngồi xuống, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, như thể vừa nghĩ đến điều gì đó đáng sợ lắm.
Hắn vội vàng lấy giấy bút, chấm mực rồi định viết lên giấy, chỉ là khóe mắt vừa thấy Tiểu Quyển cũng đang bò lên bàn, rõ ràng là muốn xem hắn viết gì.
Chu Phàm nhấc chân ngắn của Tiểu Quyển, ném nàng ra sau, quát: “Ra chỗ khác, dám nhìn trộm, cẩn thận ta không cho ngươi ăn đùi vịt nữa.”
Tiểu Quyển bò dậy từ dưới đất, mặt đầy rối rắm, nàng rất tò mò muốn biết chủ nhân viết gì, nhưng lại sợ nhìn trộm sẽ bị chủ nhân lấy mất đùi vịt.
Chu Phàm đã viết lên giấy.