“Chỉ vì Đồ Phu muốn mở quán thịt lừa mà các ngươi cũng thay đổi cả mặt tiền của Tiêu Lôi Thư Viện. Các ngươi cũng quá tùy ý rồi. Thư viện không quản lý sao?” Chu Phàm nghĩ thầm.
“Thật ra như vậy cũng tốt, dù sao lúc trước có cửa hàng, cho dù đóng cửa nhưng vẫn có người đến thử, chúng ta không tránh khỏi phiền phức.” Bất Tiếu Đạo Nhân không để ý nói.
Bất Tiếu Đạo Nhân không cho Chu Phàm hỏi thêm, Chu Phàm chỉ có thể chắp tay cáo từ.
Sau khi Chu Phàm rời khỏi tiểu viện, vẻ mặt của Bất Tiếu Đạo Nhân vẫn bình tĩnh. Cứ một khoảng thời gian lại có đệ tử thư viện đến đây cầu đạo, có người cầu được, có người vĩnh viễn không thể vào. Năm nay vì lý do đặc biệt của ban Giáp Tự, số lượng sẽ nhiều hơn, nhưng cũng không thể khiến trong lòng hắn dậy lên quá nhiều sóng gió.
Đối với người như hắn, cho dù đám Chu Phàm trẻ tuổi này có thể bước vào Đạo Cảnh, muốn hắn xem như ngang hàng vẫn còn một đoạn đường rất xa phải đi.