“Hắn làm nhiều chuyện như vậy, đương nhiên sẽ không phải để tự sát. Hắn hẳn vẫn còn sống, nhưng thi thể kia cũng không phải giả, cho nên ta mới nghi ngờ hắn đã hồn phách phân ly.” Chu Phàm lúc này mới chậm rãi nói ra kết luận của mình.
“Nhưng cho dù hắn là đoản mệnh chủng, cho dù hắn đã hết thọ nguyên, hồn phách phân ly có ích lợi gì...” Trần Vũ Thạch nói đến đây thì đột nhiên ngộ ra, vẻ mặt đầy kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ tất cả những điều này đều là để kéo dài tuổi thọ của hắn, thuật pháp tà ác kia có thể tăng thọ?”
“Đây hẳn là lý do hợp lý nhất.” Chu Phàm nói, hắn cũng nghĩ như vậy.
“Vẫn không đúng.” Trần Vũ Thạch nhíu mày nói: “Nếu hắn muốn sử dụng thuật pháp tà ác hồn phách phân ly để gia tăng tuổi thọ, hoàn toàn có thể làm kín đáo hơn một chút, tại sao lại để thi thể của mình ở Thanh Mai trấn, để chúng ta phát hiện ra?”
Chu Phàm trầm mặc một chút rồi nói: “Nơi phát hiện thi thể, đương nhiên không phải là nơi hắn sử dụng thuật pháp tà ác, nếu không thì các phù sư đã phát hiện ra dấu vết bố trí thuật pháp, ta đoán là sau khi hoàn thành nghi thức, hắn mới ném thi thể ở con hẻm nhỏ của Thanh Mai trấn.”