“Ta muốn gặp ngươi đã lâu rồi...”
“Đoan Mộc tiên sinh, đừng nói như vậy, ta nổi hết cả da gà rồi...” Chu Phàm bụng thầm oán, khẽ ngẩn ra hỏi: “Đoan Mộc tiên sinh đã từng nghe về ta sao?”
“Một bài thơ ‘Cúc Hoa Đài’, một bài từ ‘Thanh Thanh Mạn - Tầm Tầm Mịch Mịch’, danh tiếng Chu Cúc Hoa vang khắp thiên hạ, đã truyền vào cả Kính Đô rồi, sao ta lại không biết được?” Đoan Mộc Tiểu Hồng cười nói.
“Chu Cúc Hoa...” Tim Chu Phàm như co thắt lại, cố nặn ra một nụ cười: “Mấy bài vụng về này, để Đoan Mộc tiên sinh chê cười rồi.”
“Đây không phải là tác phẩm vụng về, dù là sự hùng vĩ của ‘Cúc Hoa Đài’ hay sự thướt tha bi thương của ‘Thanh Thanh Mạn - Tầm Tầm Mịch Mịch’ đều không có gì để chê...” Đoan Mộc Tiểu Hồng nghiêm mặt nói: “Ít nhất ta cũng khó mà viết được những bài thơ từ hay như vậy, đừng khiêm tốn...”