Nhìn hỏa điểu trên bầu trời dần tan biến, xác nhận tín hiệu đã được gửi đi, Chu Phàm mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn hiện chỉ mong viện binh đến nhanh, bởi đối mặt với áp lực không nhỏ từ nữ tử áo trắng với khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc kia.
Nếu nàng thật sự phát hiện mình bị lừa, Chu Phàm cũng chẳng chờ viện binh nữa, mà sẽ bỏ chạy ngay lập tức.
Chu Phàm không nói gì, nữ tử thần bí cũng im lặng, không khí như ngưng đọng lại. Khóe miệng Chu Phàm giật giật, hắn cảm thấy cần phải nói gì đó, tránh để nàng chờ đợi quá lâu mà mất kiên nhẫn.
Nhưng biết nói gì đây?
Chu Phàm vừa phải đề cao cảnh giác trước đòn tấn công bất ngờ của nàng, vừa phải nghĩ ra chủ đề để nói chuyện. Trong lúc rối trí, hắn buột miệng hỏi: "Không biết cô nương năm nay bao nhiêu tuổi?"