Bên trong khách điếm, một bầu không khí tĩnh lặng bao trùm.
Sắc mặt của Hoàng Thế Kiệt tái nhợt, vẻ oai phong khi truyền lời của bảo chủ đã biến mất không còn dấu vết. Đau đớn từ cánh tay bị chặt đứt khiến khuôn mặt hắn méo mó, nhưng hắn vẫn không dám rên rỉ thành tiếng.
Tiểu nhị run rẩy bưng rượu mới đặt lên bàn của Chu Phàm, cúi đầu rồi vội vã quay đi.
Chu Phàm cầm bình rượu, rót vào chén, thản nhiên nói: "Ngươi có thể đi."
Lúc này, Hoàng Thế Kiệt mới bừng tỉnh, cố gắng bò dậy, nhặt cánh tay đứt của mình lên, loạng choạng bước ra khỏi khách điếm.