Trong đại sảnh của Tàn Dương Bảo, Đỗ Tàn Dương đang ngồi ở ghế chủ tọa, nét mặt bình thản lắng nghe Hoàng Thế Kiệt thuật lại sự việc.
Đỗ Tàn Dương trông chừng năm sáu mươi tuổi, mái tóc ngắn đen trắng xen kẽ. Đặc biệt nhất là đôi mắt sắc như chim ưng, rất khó đoán được ông đang nghĩ gì qua nét mặt.
Trước mặt bảo chủ, Hoàng Thế Kiệt không dám nói dối, thậm chí cũng không dám thêm mắm dặm muối, chỉ đơn thuần trình bày sự thật. Bởi vì người của Tàn Dương Bảo đều biết, bảo chủ ghét nhất là bị lừa dối.
Kẻ nào dám lừa ông mà bị phát hiện, đều bị giết chết treo trên tường thành, vĩnh viễn không được hạ xuống. Thi thể phơi nắng dầm mưa bốc mùi hôi thối, để tất cả mọi người trong Tàn Dương Bảo ghi nhớ điều này.
Nói xong, Hoàng Thế Kiệt nín thở chờ đợi.