Cổng của Tàn Dương Bảo đóng chặt, trên tường im lặng không một tiếng động.
Đỗ Tàn Dương không quay đầu lại, nhưng cũng biết thuộc hạ đều đang nhìn mình, xem hắn sẽ làm gì.
Đỗ Tàn Dương nhìn Chu Phàm đang ngẩng đầu nhìn Tàn Dương Bảo, hắn hận không thể lập tức xuống giết chết Chu Phàm.
“Đỗ Tàn Dương, nếu ngươi không giao người ra, thì xuống đây quyết đấu với ta.” Chu Phàm cười cuồng dại nói: “Phái thuộc hạ đi chết, còn mình thì co rút không dám động, bảo chủ như ngươi là như vậy sao?”
Người xem không biết ai là người đầu tiên cười lên, rất nhanh đã truyền ra từng trận cười vang.