Chu Phàm hơi nhướng mày, hai tay bấm pháp quyết, chín con khí quỷ đang giao chiến trong pháo đài lập tức nhận lệnh, bay vút lên không trung, hóa thành một đám mây xanh đen lơ lửng trên đầu hắn.
Đám mây xanh đen trên bầu trời khiến cho đám võ giả trong pháo đài đang được nghỉ ngơi cũng phải kinh hãi.
Thấy Chu Phàm quả nhiên đã dừng tay, vẻ mặt căng thẳng của Đỗ Tàn Dương cũng thả lỏng đi phần nào. Mặc dù vừa rồi ông ta đã nói sẽ từ bỏ, nhưng Tàn Dương bảo là tâm huyết của ông ta, sao có thể nói bỏ là bỏ được? Nếu như không phải tình thế quá nguy cấp, ông ta cũng sẽ không lựa chọn từ bỏ Tàn Dương bảo.
Ông ta cho rằng Chu Phàm đã bị mình dọa sợ, nhưng cũng không dám nói thêm lời nào ngông cuồng, sợ Chu Phàm nổi giận lên liều mạng với mình, bèn dùng giọng điệu hết sức ôn hòa nói: “Triệu đạo hữu, ta cũng là bị những kẻ tiểu nhân như Quách Mộc Dương và Trương Nhất lừa gạt, mới trở thành kẻ địch của Triệu đạo hữu. Thực ra giữa Tàn Dương bảo và Triệu đạo hữu vốn không có thù oán gì, đạo hữu thấy có phải không?”
Mặt của Quách Mộc Dương và Trương Nhất đỏ bừng, mắt trợn trừng, nhưng bị khống chế không thể nói được một lời nào.