Nghi ngờ của Cung Lão Quỷ cũng không có gì lạ. Dù sao bọn họ đi cùng một đường, nếu có lời nguyền hay độc tố nào đó thì cũng nên là cùng nhau đối mặt. Nhưng hết lần này đến lần khác, chỉ có mỗi Đặng Nhất Chi xảy ra chuyện.
“Cung đạo hữu, chuyện không có chứng cứ vẫn đừng nên nói thì hơn.” Vệ Vân bình thản nói: “Giữa hoang dã này, chuyện bất ngờ gì cũng có thể xảy ra. Chẳng lẽ ngươi chưa từng thấy một đội người mà đột nhiên có người gặp chuyện sao?”
“Không phải là chưa từng thấy, nhưng đều là những người đó mắc sai lầm ngu xuẩn. Đệ tử của ta dù sao cũng là Khí Cương đoạn, kinh nghiệm hoang dã của hắn không kém bất kỳ ai trong các ngươi. Ngươi cho rằng hắn sẽ phạm phải những sai lầm ấu trĩ ấy sao?” Cung Lão Quỷ lạnh lùng hỏi lại.
“Vậy ngươi muốn như thế nào?” Đỗ Tàn Dương hỏi.
“Không muốn như thế nào cả. Chuyện này ta sẽ từ từ điều tra rõ. Nếu là tai nạn thì không thể trách ai, nhưng nếu để ta phát hiện là có kẻ nào trong các ngươi âm thầm hãm hại đệ tử của ta...” Cung Lão Quỷ không nói tiếp, nhưng ý tứ đe dọa trong lời nói đã rõ ràng mười phần.