Đây chính là bầy Quái Khiết cấp Bạch Sát, đối với Chu Phàm mà nói, mỗi một con Quái Khiết cấp Bạch Sát đều tương đương với mấy trăm thậm chí mấy ngàn con sâu tro lớn, hắn hận không thể một mình quét sạch toàn bộ bầy phong bế nhãn này.
Nhưng hiện tại hắn bị phong bế, không thể hấp thu thiên địa nguyên khí, chân nguyên cũng không thể nhanh chóng khôi phục lại dưới tác dụng của huyết Long Thần, hắn chỉ có thể xúi giục đám người Ngụy Vân thay hắn chia sẻ một phần áp lực, nếu không chỉ dựa vào một mình hắn, nói không chừng sẽ liều mạng đến mức chân nguyên cạn kiệt, rơi vào tình cảnh cực kỳ nguy hiểm.
Chu Phàm vừa nói như vậy, đám người Cung lão quỷ cũng có chút động tâm, dường như bọn hắn có thể giải quyết được bầy phong bế nhãn mấy vạn con này.
Nhưng bọn hắn vẫn có chút do dự, nếu như không thể giải quyết, đến lúc đó muốn chạy cũng không chạy được.
“Đừng có mà do do dự dự như đàn bà nữa.” Chu Phàm quát lớn: “Kéo dài như vậy cũng không có lợi cho chúng ta, không bằng quay đầu liều một phen, chúng ta là tu sĩ, sao lại sợ một trận chiến chứ, nếu như ngay cả việc dứt khoát hành sự, dũng mãnh tiến lên cũng không làm được, nói gì đến nghịch thiên mà đi?”