Chu Phàm không biết nhóm người bị hắn bỏ lại sẽ tìm kiếm ở vực sâu bao lâu, nhưng hắn không dám chậm trễ.
Đặc biệt là khi thám nhân bàn vẫn chỉ hướng cha mẹ hắn không thay đổi.
Dưới sự dốc sức của Chu Phàm, hắn nhanh chóng trở về khu rừng núi ban đầu. Nhìn thám nhân bàn, sắc mặt hắn càng thêm ngưng trọng. Cha mẹ hắn vẫn ở đây, không có dấu hiệu rời đi.
Hắn chậm lại, cẩn thận tiến vào rừng.
Trời đã hửng sáng, ánh ban mai lóe lên một đường vàng óng ở rìa núi, chiếu vào trong rừng.