TRUYỆN FULL

[Dịch] Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới

Chương 129: Hà Đông Hà Tây

Sau khi bàn bạc xong mọi việc, phân công nhân sự tuần tra, cả nhóm giải tán.

Chu Phàm đi thăm gã Khỉ Gầy bị thương. Gã mất cánh tay trái, nhưng may mắn vết thương đã ổn định, xem như nhặt lại được cái mạng.

Không lâu sau, người trong thôn đến đưa những người bị thương hoặc đã mất về nhà.

Trương Mộc Tượng đến, thấy Khỉ Gầy mất cánh tay trái, vẻ mặt đau buồn hiện rõ. Nhưng ít nhất gã vẫn còn sống, ông nhanh chóng nén đau thương, nói vài câu với Chu Phàm rồi cùng thê tử đưa Khỉ Gầy về nhà.

Chu Phàm thở dài, nếu lúc đó hắn có mặt, có lẽ Khỉ Gầy đã không sao.

Tuy nhiên, Trương Mộc Tượng không trách Chu Phàm. Tham gia đội tuần tra, sống chết tự chịu, hơn nữa Chu Phàm đã cố hết sức giúp Khỉ Gầy, ông không có lý do gì để trách hắn.

Dù vậy, trong lòng Chu Phàm vẫn có chút áy náy. Hắn gạt bỏ cảm xúc, quay lại lo việc tuần tra. Trong số những võ giả của thôn, chỉ có mình hắn không bị thương, trách nhiệm tuần tra đè nặng lên vai.

Đến chiều tối, Châu Thâm Thâm đã nghỉ ngơi đủ, đến thay ca.

Chu Phàm bàn giao công việc cho Châu Thâm Thâm rồi trở về nhà.

Cha mẹ hắn đã nghe tin con bình an, nhưng đến khi thấy người mới thật sự yên tâm. Nghe chuyện Khỉ Gầy mất cánh tay, họ chỉ biết thở dài tiếc nuối.

Dù sao nhà Khỉ Gầy và nhà họ Chu cũng khá thân thiết.

Chu Nhất Mộc và thê tử không nói thêm gì, chỉ bảo Chu Phàm ăn cơm nghỉ ngơi.

Trong bữa cơm, Tiểu Liễu đến. Nàng không vào nhà, chỉ đứng ngoài gọi Chu Phàm.

Chu Nhất Mộc và thê tử đoán Tiểu Liễu có chuyện muốn nói riêng với Chu Phàm, cũng không mời nàng vào.

Chu Phàm bước ra, thấy thiếu nữ thanh tú cầm đèn lồng giấy vàng, hắn mỉm cười ôn hòa: "Sao ngươi lại đến?"

Tiểu Liễu khẽ nói: "Hôm nay nguy hiểm quá. Nghe nói ngươi đã về, ta đến xem ngươi thế nào."

"Cảm ơn ngươi đã lo lắng, ta không sao." Trong lòng Chu Phàm dâng lên một cảm giác khó tả, nhưng giọng nói vẫn bình thản.

Tiểu Liễu ngước lên, ánh mắt kiên định: "Dù ngươi có muốn cưới ta hay không, ta vẫn xem mình là người nhà ngươi."

Chu Phàm có chút đau đầu, nhưng vẫn nói: "Ta không thích ngươi, ngươi cũng không thích ta. Hôn ước của chúng ta đã hủy bỏ, xin đừng như vậy nữa."

Tiểu Liễu không đáp, chỉ nói: "Ngươi không sao là tốt rồi. Ta về đây."

Nói xong, nàng quay người bước đi. Chu Phàm sợ nàng gặp nguy hiểm, đề nghị tiễn nàng về. Ban đầu Tiểu Liễu không đồng ý, nhưng trước sự kiên quyết của hắn, đành để hắn đi cùng.

Gần đến nhà, Chu Phàm bỗng nghe thấy tiếng nức nở nhẹ nhàng bên cạnh. Tiểu Liễu đang khóc, nàng khẽ lau những giọt nước mắt trên má.

"Sao ngươi lại khóc?" Chu Phàm cười chua xót, "Là ta có lỗi với ngươi."

"Không phải tại ngươi." Tiểu Liễu nhẹ giọng đáp, "Thật ra hôm nay ta đã nghĩ rất nhiều. Ta là thê tử của ngươi, nhưng khi ngươi gặp nguy hiểm, ta chỉ có thể ngồi ở nhà chờ tin. Ta cảm thấy mình vô dụng quá, nghĩ đến đó mà nước mắt cứ chảy ra."

"Ta còn nghĩ đến chuyện gia nhập đội tuần tra, cùng ngươi sống chết có nhau..."

Chu Phàm nghiêm mặt, vội nói: "Tiểu Liễu, ngàn vạn lần đừng nghĩ như vậy. Ngươi là nữ nhi, tham gia đội tuần tra sao được..."

"Ta biết, ta chỉ nghĩ vậy thôi. Nếu thật sự tham gia, có khi ta lại làm liên lụy đến ngươi." Tiểu Liễu cúi đầu, giọng nhẹ nhàng, "A Phàm, ngươi đã thay đổi rất nhiều."

Chu Phàm im lặng, không biết trả lời thế nào.

"Ngươi hứa với ta, đừng có chết." Tiểu Liễu giơ đèn lồng lên trước mặt Chu Phàm, như muốn nhìn rõ nét mặt hắn.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng dưới ánh đèn, lòng Chu Phàm dâng lên một cảm giác ấm áp. Tiểu Liễu nói: "Đến nhà ta rồi, ngươi quay về đi. Nếu mẫu thân ta thấy ngươi, chắc chắn sẽ trách mắng ngươi."

Nói rồi, nàng cầm đèn lồng bước nhanh vào nhà.

Chu Phàm đứng nhìn Tiểu Liễu vào trong, mới yên tâm quay về.

Dù mệt mỏi, Chu Phàm vẫn kiên trì luyện tập Phục Thực Tứ Thức và Viêm Dương Khí rồi mới đi ngủ.

Khi bước vào không gian Hôi Hà, Sương đang ngồi bên bàn vuông, trước mặt là một lò nướng lớn. Trong lò, một tảng đá xanh đã bị nung đỏ.

Sương cầm dao mỏng, cắt cá hồn thành từng lát rồi đặt lên đá nóng để nướng chín.

Chu Phàm đã quen với những cách ăn kỳ lạ của Sương.

Vừa ăn cá, Sương vừa nói: "Không ngờ ngươi lại giết được cả Hắc Oán."

"Nếu không tiêu diệt được Quỷ Nghênh Thân, ta cũng chẳng trở về được." Chu Phàm mỉm cười, "Điều ta quan tâm hơn là, sau khi ta hạ gục Hắc Oán, sẽ có bao nhiêu Hôi Trùng xuất hiện?"

Sương tiếp tục ăn cá, trong khi trước mặt Chu Phàm, màn sương xám tụ lại thành hình, một quả cầu thủy tinh chứa Hôi Trùng hiện ra.

Chu Phàm nhìn kỹ, bên trong có bốn con Hôi Trùng.

Nhìn bốn con Hôi Trùng chậm rãi di chuyển, lòng Chu Phàm lạnh buốt. Hạ gục Huyết Du có hai con Hôi Trùng, còn tiêu diệt Hắc Oán – loại cao cấp hơn nhiều – chỉ được bốn con?

Quá keo kiệt! Nhưng ngay sau đó, Chu Phàm khẽ kêu lên. Hắn nhận ra bốn con Hôi Trùng này có gì đó khác biệt.

Chẳng mấy chốc, hắn phát hiện ra: bốn con Hôi Trùng này lớn hơn nhiều so với những con trước đây.

Lúc đầu hắn không nhận ra, vì trước đây quả cầu thủy tinh luôn ở xa hắn, những con Hôi Trùng kia lại quá nhỏ. Dù lớn hơn vài lần, kích thước của chúng vẫn không đáng kể, khiến hắn không chú ý.

"Sương, những con Hôi Trùng này có gì khác với trước đây không?" Chu Phàm vội hỏi.

"Tất nhiên là khác. Một con Hôi Trùng trong quả cầu thủy tinh hiện tại tương đương với bốn con trước đây." Sương đáp mà không ngẩng đầu lên.

Một con tương đương với bốn con trước đây, nghĩa là lần này hạ gục Hắc Oán, Chu Phàm đã nhận được mười sáu con Hôi Trùng. Thu hoạch này vượt xa sức tưởng tượng của hắn.

Chu Phàm hít sâu một hơi để trấn tĩnh. Với số Hôi Trùng này, hắn có thể làm mồi câu. Dù con thuyền hiện tại cần rất nhiều Hôi Trùng, hắn vẫn có thể câu cá được bốn lần!

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Sương, Chu Phàm hiểu rằng tâm trạng của Sương chắc chắn không tốt. Với số Hôi Trùng này, Sương sẽ khó lòng ép hắn tiêu hao thọ mệnh như trước.

Tất nhiên, Chu Phàm cũng không dại gì mà chọc tức Sương.

Hắn nhanh chóng đề nghị được câu cá. Sương phất tay, cần câu xuất hiện trên bàn.

Chu Phàm nhìn cần câu bảy màu, lần này hắn không chọn cần câu xám đậm nữa mà lấy cần câu đen nhánh.

Hắn muốn nhanh chóng câu được công pháp cực phẩm giai đoạn bộc phát. Sau sự việc hôm nay, hắn nhận ra mình vẫn quá yếu. Dù đã chiến thắng được Quỷ Nghênh Thân, đó là một chiến thắng đầy may mắn và gian nan.

Nếu không có đội tuần tra cản đường đám người giấy, không có Lỗ Khôi và những người khác, không có phù lợi kim, hắn đã không thể thắng!

Nếu lần sau lại có Quái Khiết cấp Hắc Oán xuất hiện, hắn khó lòng chống đỡ.

Chỉ khi bước vào giai đoạn bộc phát, sức mạnh và tốc độ của hắn được nâng cao, hắn mới có thể đối đầu với Quái Khiết cấp Hắc Oán!

Hắn nhất định phải câu được công pháp cực phẩm giai đoạn bộc phát!

Chu Phàm quăng cần câu đen nhánh xuống.