Nam tử trung niên chậm rãi thu hồi bàn tay, nắm chặt thành quyền che miệng ho khẽ, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc nhìn Chu Phàm, thấp giọng nói: "Ngươi lại không chết."
Sắc mặt Chu Phàm trầm trọng, không đáp lời. Nếu không có Tử Kim Đao Cương cùng Vô Lượng Thế, vừa rồi hắn đã chết.
Dù là như thế, một chưởng của nam tử trung niên kia đã vượt qua cực hạn của Vô Lượng Thế hiện tại, bằng không hắn cũng sẽ không bị thương.
"Ngươi thật xuất sắc đến mức ta không nỡ giết." Trên mặt nam tử trung niên lộ ra vẻ hứng thú: "Bất kể là ngươi vừa đỡ một chưởng của ta, hay là một đao ngươi chém ra lúc trước... ngươi là hậu bối xuất sắc nhất mà nhiều năm qua ta mới gặp được."
"Đã như vậy, tiền bối thả ta đi có được không?" Chu Phàm bỗng nhiên cười nói: "Ta và tiền bối không thù không oán, tiền bối không cần thiết phải giết ta chứ?"