Chức vị Đô đốc không hạn chế số lượng người...
Da mặt của Chu Phàm khẽ co giật. Hắn cảm thấy chức vị này quả thực nực cười.
“Ngươi đừng lấy làm lạ. Nhiệm vụ vốn dĩ của Đô đốc là hỗ trợ Đạo chủ. Đạo chủ muốn bổ nhiệm bao nhiêu người cũng không thành vấn đề. Hơn nữa, triều đình quy định, bổng lộc của Đô đốc cũng do các phủ Nghi Loan Ty ở các Đạo gánh vác.” Trần Vũ Thạch mỉm cười nói: “Bằng không vì sao chức Đô đốc chỉ tương đương với Tứ Chinh Sứ, thậm chí có người còn nói Đô đốc không đáng giá bằng Tứ Chinh Sứ.”
“Muốn làm Tứ Chinh Sứ, điều kiện rất nghiêm ngặt, nhưng làm Đô đốc thì không có quá nhiều hạn chế. Đô đốc là lựa chọn của những tu sĩ cao giai không có quá nhiều lựa chọn.”
“Đương nhiên để bảo đảm giá trị của chức Đô đốc, cho dù là Đạo chủ cũng không dám bổ nhiệm quá nhiều Đô đốc. Thí như Thiên Nam Đạo chúng ta có mười tám Đô đốc, trên thực tế đã là rất khoa trương. Thí như những Đạo khác, phần lớn đều không vượt quá mười Đô đốc, ít nhất chỉ có hai ba người.”