Chu Phàm thấp thỏm bất an quan sát thân thể của mình, lo sợ nó đột nhiên xuất hiện một loại dị biến khó mà tưởng tượng nổi.
Nụ cười trên mặt của Anh Cửu đã sớm biến mất, cặp mắt kia đang nhìn chằm chằm vào Chu Phàm.
Trên thuyền chỉ vang vọng tiếng cười khúc khích của trẻ sơ sinh.
Sự run rẩy của trái tim và xương cốt cũng dần bình phục trở lại, điều này khiến Chu Phàm hơi sững sờ, kết thúc rồi sao?
Dường như... cũng không nguy hiểm như lời của Anh Cửu nói.