Thước đạo mênh mông vô bờ bến, Chu Phàm lẳng lặng đi đường, giữa đất trời tĩnh lặng như thể chỉ còn lại một người một chó.
Thế giới này nếu như không có chuyện gì, không ai sẽ đi loạn ở bên ngoài hoang dã, không gặp được người là chuyện rất bình thường.
Chu Phàm đã rời khỏi Tam Khâu thôn một đoạn đường rất xa, hắn đã đi suốt hai khắc giờ.
Trước đó quay đầu còn có thể nhìn thấy Tam Khâu thôn, hiện tại quay đầu nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh mơ hồ hư ảo bị rừng cây che lấp.
Khí lạnh buổi sáng đã lui đi, dần trở nên nóng nực.