“Ta đã trở nên bóng dầu rồi sao?”
Từ sau khi ăn quả kia, Chu Phàm ăn rất nhiều các loại thức ăn bổ dưỡng, nếu một ngày không ăn sẽ cảm thấy đói bụng.
Hắn không nhịn được đánh giá lại chính mình, bây giờ là eo thùng nước, cổ thô, bụng phệ, nếu có một tấm gương còn có thể thấy được khuôn mặt đầy thịt của một tên trọc đầu.
“Thế này mà không bóng dầu sao?” Chu Phàm mạnh mẽ nhịn xuống xúc động che mặt, trước đó hắn cũng đã nghĩ đến việc dùng ảo thuật để che đi, nhưng ba tên gia hỏa trong bụng không cho hắn che cái bụng này, nên che những chỗ khác cũng không có ý nghĩa gì, vì vậy hắn từ bỏ.
“Ngày xưa ta cũng được xem như là thanh tú...” Chu Phàm cảm thấy lời này của Hùng Phi Tú thật sự quá đau lòng, hắn trừng mắt liếc Hùng Phi Tú: “Ngươi cách bị ăn đòn chỉ còn chút xíu nữa thôi.”