“Ngươi hẳn là không làm được.” Chu Phàm suy nghĩ rồi lên tiếng: “Chu Tiểu Miêu đã nói với ta, muốn tra xem ký ức chuyển thế của một người bị phong bế, cần thực lực rất đỉnh cao mới có thể làm được. Đây không phải là chuyện mà một tia phân hồn có thể làm được.”
“Chu Tiểu Miêu không làm được, không có nghĩa là ta không làm được.” Anh Cửu mỉm cười: “Ngươi không cần bận tâm vì sao ta làm được, ngươi chỉ cần biết rằng việc này không hại đến tính mạng của ngươi, ngươi sợ cái gì?”
“Chỉ cần để ta xem ký ức của ngươi, bản mệnh pháp bảo của ngươi sẽ có được tâm chi pháp tắc, chuyện tốt như vậy ngươi còn tìm đâu ra?”
Chu Phàm vẫn im lặng, dù biết rằng tâm chi pháp tắc sử dụng rất nguy hiểm, nhưng hắn vẫn muốn có. Bởi vì loại pháp tắc này đủ cường đại, nếu thực sự đến lúc sinh tử nguy cấp, còn ai để ý đến việc nó có nguy hiểm hay không, biết đâu lại trở thành con át chủ bài xoay chuyển tình thế.
“Ký ức mà con thuyền cũng không dám xem, chẳng lẽ ngươi không sợ chết sao?” Chu Phàm tò mò hỏi.