“Dọa bọn chúng ư?” Ánh mắt của Anh Cửu thoáng thu lại, nàng liếc nhìn Chu Phàm rồi nói: “Không dễ dàng như vậy đâu.”
Anh Cửu không để ý đến Chu Phàm nữa, nàng nhìn Chu Tiểu Hắc đang phát ra ánh sáng đen kịt và hỏi: “Tại sao ngươi không nói? Ngươi sợ gì chứ?”
Chu Tiểu Hắc: “...”
“Ở bên ngoài có lẽ ngươi không thể nói, nhưng đây không phải bên ngoài, ngươi có thể nói thoải mái.” Anh Cửu mỉm cười nói.
“Đừng nghe nàng.” Chu Tiểu Bạch nói.