“Chu Phàm.” Vạn Quốc chi Hoàng chậm rãi nói: “Ngô đã nói với ngươi đủ nhiều rồi, ngươi chỉ có một cơ hội đêm nay để thể hiện giá trị của mình. Nếu ngay cả bản thân có gì ngươi cũng không biết, thì từ đêm mai ngô sẽ không gặp ngươi nữa.”
Chu Phàm trầm mặc. Hắn có chút do dự, thật sự rất nghi ngờ tiểu hài tử này đã hoàn toàn phát điên. Một kẻ điên làm người dẫn đường thì có thể tin được sao?
Đừng đến lúc đó lại tự hố mình... Tuy nhiên, nhìn vào ngữ khí của tiểu hài tử này, dù có điên thì cũng là một kẻ điên ngạo mạn. Hắn quyết định thử thuyết phục trước, xem có thể lấy được thứ gì hữu dụng từ đối phương hay không.
Nếu không được, sau này đành phải dựa vào câu cá, chịu đựng đến khi hài tử điên này chìm vào giấc ngủ, chờ người dẫn đường tiếp theo tỉnh lại.
Nghĩ đến đây, hắn ho khan một tiếng rồi nói: “Ta hiện tại Kim Đan hậu kỳ, từ Võ Cảnh đến Đạo Cảnh Kim Đan, mỗi cảnh giới ta đều đi rất vững chắc, căn cơ ít có tu hành giả cùng giai nào có thể so sánh được.”