Tuệ Huyền là người mà hắn tôn trọng nhất, cho dù là thủ tọa cũng không bằng được lão hòa thượng vô danh ở bên ngoài chùa này trong lòng hắn.
Chính Tuệ Huyền đã nuôi dưỡng hắn khôn lớn, chỉ là người hắn chờ đợi không phải Tuệ Huyền.
“Nguyên Huệ, nếu sư phụ bảo ngươi rời đi, ngươi có đi không?” Tuệ Huyền thở dài hỏi.
“Sẽ đi.” Nguyên Huệ không chút do dự đáp.
“Nhưng sư phụ không thể nói ra lời này, trong chùa cũng không có ai dám bảo sư phụ khuyên ngươi rời đi.” Tuệ Huyền nói: “Ý của họ là ngươi thích quỳ thì cứ để ngươi quỳ mãi, quỳ đến khi nào ngươi chịu rời đi mới thôi.”