“Cổ Tiển Thụ cùng với Tiển Thụ có gì khác biệt?” Chu Phàm nhíu mày hỏi.
“Cổ Tiển Thụ là một dạng Tiển Thụ tiến hóa đến cực hạn, vì sống quá lâu nên mới được gọi là Cổ Tiển.” Sương nhẹ nhàng giải thích.
“Tiển Thụ tiến hóa đến cực hạn?” Chu Phàm sững sờ, “Sao có thể được? Chẳng phải nói Tiển Thụ có khẩu vị rất lớn, nó điên cuồng vơ vét thức ăn thì làm sao có thể tiến hóa đến cực hạn mà không bị phát hiện?”
Trên mặt Sương lộ ra một nụ cười lạnh: “Đương nhiên ở trong thế giới của nhân loại là không có khả năng, nhưng bên ngoài phần lớn khu vực đều là hoang dã, ở một số nơi mà nhân loại tạm thời không thể đặt chân đến, luôn luôn có một số Tiển Thụ sinh trưởng mà không bị các ngươi quấy rầy, từ đó có thể tiến hóa đến cực hạn.”
“Một khi trở thành Cổ Tiển Thụ, nó sẽ sở hữu vài trăm triệu Thụ Tiển Tử, hơn nữa một khi tiến hóa đến cực hạn, lượng ăn của Cổ Tiển Thụ sẽ giảm mạnh, cho nên nó không cần xâm chiếm lĩnh vực của quái khác, dựa vào vài trăm triệu Thụ Tiển Tử, chỉ cần nó không tự tìm chết, ở trong vùng hoang dã sẽ có một chỗ dung thân, đủ để cho nó sống rất lâu rất lâu.”