Chưởng quầy rất nhanh đã tra ra được nguồn gốc của đống y phục cũ này. Việc mua bán y phục cũ không phải là không có quy luật. Phần lớn y phục cũ là y phục của cư dân Tây phường bị đào thải, sau đó bán cho đám nghèo kiết ở Đông phường.
Nếu là y phục cũ không rõ lai lịch, cửa hàng này xưa nay không dám thu mua, sợ là đồ bẩn mà tiểu tặc đánh cắp được, đến lúc đó có thể gây ra phiền phức rất lớn.
Chưởng quầy cùng với hai gã tiểu nhị dưới sự nhắc nhở của đám người Chu Phàm, bọn hắn không dám đụng đến đống y phục cũ, chỉ cẩn thận dùng mắt kiểm tra ký hiệu, từng cái một đối chiếu với nguồn gốc.
Thật ra theo ý nghĩ của Chu Phàm, cho dù thỉnh thoảng đụng phải một cái cũng sẽ không có chuyện gì. Hắn đoán rằng đống y phục cũ này chỉ có mặc lên người, hoặc là dùng tay đụng vào trong thời gian dài, mới có thể dính phải lời nguyền.
Bằng không thì không thể giải thích được, vì sao người mua y phục cũ lại dính phải lời nguyền, mà chưởng quầy ba người bọn hắn vẫn không có chuyện gì.