Nghe Chu Phàm nói vậy, Yên Chi lại cười, một nụ cười mê hoặc lòng người: “Ngươi thật khiến ta thất vọng.”
“Kỳ thật ngươi đẹp như vậy, đúng là rất ít nam nhân không thích.” Chu Phàm nghiêm túc nói.
“Thế nhưng tại sao ngươi lại không thích? Chẳng lẽ ngươi không phải nam nhân? Hay là trong lòng ngươi đã có người mình thích, sẽ không thích người khác nữa, cho dù nữ nhân đó có là tuyệt sắc thiên hạ? Nhưng theo ta biết, trên đời này, tất cả nam giới đều có bản năng gieo giống, rất ít người không muốn có một hậu cung lớn.” Trên mặt Yên Chi lộ vẻ hiếu kỳ.
“Cũng không phải những nguyên nhân này. Thực ra lúc mới gặp ngươi, vẻ đẹp của ngươi mang đến cho ta áp lực rất lớn, thậm chí nhiều lần khiến tim ta đập nhanh hơn. Thế nhưng ta biết nếu khuất phục trước ngươi, ta sẽ xong đời, ở trên thuyền này chắc chắn không thể sống sót.”
“Sau đó ta tự làm công tác tư tưởng cho mình, để ta không thích ngươi nữa.” Chu Phàm thẳng thắn nói.