Lý Cửu Nguyệt ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang treo trên cao. Bây giờ chỉ gần trưa, nhưng không thể đợi đến lúc trời tối mới tìm cách.
Sắc mặt Lý Cửu Nguyệt có phần nặng nề, hắn cắn răng nói: "Chu huynh, ta đã liên lụy ngươi. Nếu đến lúc đó không còn cách nào, với tốc độ của ngươi, ngươi cứ đi trước. Ta có cách thoát khỏi Quỷ Táng Quan."
"Vô ích thôi." Chu Phàm lắc đầu. "Lý huynh, chúng ta đã mấy lần thoát khỏi Quỷ Táng Quan, nhưng nó như biết được vị trí của chúng ta, lần nào cũng tìm ra."
"Dù ta có chạy một mình, chắc nó cũng tìm được ta. Trừ phi ta có thể chạy liên tục suốt một ngày một đêm với tốc độ cao nhất, mới mong thoát khỏi hoang nguyên."
"Ngươi cũng biết, không thể chạy liên tục với tốc độ đó trong thời gian dài như vậy. Cho dù có may mắn làm được, người cũng kiệt sức. Nếu lại bị đuổi kịp, hậu quả khó lường. Hơn nữa..."