"Cánh tay của ta..." Pháp Nguyệt lão hòa thượng đau đớn hét lên, khuôn mặt của lão vặn vẹo, khiến cho những chiếc đuôi rắn rung rinh trên mặt càng thêm đáng sợ.
"Bây giờ là cánh tay trái của ngươi, mau gọi hết rắn đến đây, nếu không lát nữa sẽ là hai chân của ngươi." Chu Phàm lạnh lùng nói, đối với kẻ thù, hắn không có chút thương hại nào.
Tay phải của lão đang cầm con rắn nhỏ màu vàng có thể triệu hồi bầy rắn, nên Chu Phàm không có ý định làm bị thương tay phải của lão.
"Con rắn Phật của ngươi hiện tại cũng không có thời gian cứu ngươi, ngươi nghĩ rằng không gọi bầy rắn tấn công ta thì ta sẽ không giết ngươi sao? Ta sẽ từ từ tra tấn ngươi đến chết, để xem là mạng của ngươi quan trọng hay là bầy rắn quan trọng?"
Pháp Nguyệt lão hòa thượng cố gắng chịu đau, nhưng có thể thấy những giọt mồ hôi to như hạt đậu nành chảy xuống qua khe hở của đuôi rắn, không biết là do đau đớn hay sợ hãi.