Các võ giả trong doanh địa lại sửng sốt. Đúng vậy, nếu mãi không có ai đến thì sao?
“Chỉ có cách này.” Nghi Vĩnh Phi nói lại, “Ta cũng không dám chắc có thể đợi được người đến hay không, hoặc là bao giờ thì họ đến.”
“Nhưng không còn cách nào khác. Rời khỏi đây chạy loạn, độ nguy hiểm càng cao. Nếu lo lắng không đủ thức ăn, ta thấy không cần phải lo quá. Thức ăn ở Thụ Hải không nhiều, nhưng chỉ cần tìm cách kiếm ăn, cầm cự thì không phải vấn đề lớn.”
Không ít võ giả trong thương đội bị lay động. Dù sao như Nghi Vĩnh Phi nói, rời khỏi Dạ Túc Địa, đi lung tung xem có ra ngoài được không, rủi ro càng lớn, chi bằng ở lại đây cố thủ.
Phong quản sự và Đổng đội trưởng nhìn nhau, trong mắt họ lộ vẻ lo âu.