“Không nhất định phải là hòa thượng mới là người của Đại Phật Tự. Hắn là tục gia đệ tử của Đại Phật Tự. Trên thực tế, triều đình này có một số văn quan cũng sẽ vì tín ngưỡng Phật gia mà đến Đại Phật Tự, thậm chí còn có người tìm một gia nhân trung thành xuất gia thay mình…” Hoàng Diệp lão đạo mỉm cười giải thích.
“Hóa ra là tục gia đệ tử.” Chu Phàm gật đầu, trong lòng nghĩ những văn quan đó đến Đại Phật Tự cầu danh hoặc để người khác thay mình xuất gia, phần lớn chưa chắc đã là tín ngưỡng Phật Tổ, đây có lẽ nhiều hơn là một kiểu chọn phe.
“Đại nhân, ngươi đến từ Thư viện, Tống đại nhân đến từ Đại Phật Tự, còn Bình Bắc Sứ Trần công công là người trong hoàng cung, vì sao Cố đại nhân lại trở thành Bình Đông Sứ?” Chu Phàm hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Vừa rồi Hoàng Diệp lão đạo mới nói qua Cố Ngọc Tuyền xuất thân không tốt, một người không có gốc gác vậy mà có thể trở thành Bình Đông Sứ của Lạc Thủy Hương, vị trí Bình Đông Sứ này ẩn ẩn còn cao hơn một bậc so với ba vị Tứ Bình Sứ khác.
“Cố đại nhân là phái Hồ Ly.” Hoàng Diệp lão đạo cười thần bí nói.