“Cố đại nhân đã nói vậy, chắc chắn không sai, ta không cần phải đi xem lại...” Ân Trấn Nhạc sững sờ nghĩ. Hắn nhanh chóng tỉnh lại, lớn tiếng hô: “Dù tiểu đội mười ba của Chu Phàm đã quét sạch khu vực của mình, bọn chúng cũng không thể qua khu vực của chúng ta giết Ảm Linh, đây là vượt quyền...”
Ân Trấn Nhạc vừa chỉ trích vừa nghĩ: “Tên Chu Phàm đó làm sao có thể nhanh như vậy? Trời ơi, chưa nói đến việc quét sạch khu vực của mình, hắn còn quét sạch một nửa khu vực của ta. Nhưng bây giờ không phải lúc tìm hiểu chuyện này, phải truy cứu trách nhiệm trước, nếu không bên ta sẽ chịu thiệt lớn.”
Cố Ngọc Tuyền có chút không hài lòng nói: “Đó không phải là vượt quyền, là ta đại diện cho Nghi Loan Ty Lạc Thủy Hương bảo hắn làm như vậy. Ngươi nói hắn vượt quyền là có ý gì?”
Ân Trấn Nhạc ấm ức kêu lên: “Dù là Nghi Loan Ty Lạc Thủy Hương cũng không thể làm như vậy. Hắn quét sạch Ảm Linh ở khu vực của chúng ta, bảo chúng ta sống sao đây?”
Ảm Linh khó giết, nhưng giết được Ảm Linh chính là chiến công, là công danh lợi lộc, là tài nguyên tu luyện. Thứ này bị người khác cướp mất, làm sao hắn nuốt trôi cơn giận này?