“Yểm Linh không thể phát giác được ta đang dùng thời gian hồi ngược?” Chu Phàm hơi nhướng mày, có chút không hiểu hỏi: “Dựa vào đâu mà ngươi nói như vậy?”
“Chỉ có sinh linh cùng tầng lớp với bổn tọa mới có khả năng phát giác tương lai có kẻ đang ngó trộm. Nếu một Yểm Linh hóa thành từ ác niệm đã mạnh đến mức đó… thế giới này đã bị Niệm Yểm hủy diệt rồi.” Hắc Long lạnh giọng nói.
“Ý ngươi là tiểu cẩu kia không phải Yểm Linh?” Chu Phàm mặt lộ dị sắc hỏi.
“Điều này bổn tọa không dám khẳng định, nhưng bổn tọa cho rằng nó chỉ mượn dùng thân xác của Yểm Linh, ít nhất bản chất của nó sẽ không phải là Yểm Linh. Không phải ngươi nói sau khi nó ra đời, vẫn luôn dùng móng vuốt khắc một số ký hiệu sao? Ngươi còn nhớ những ký hiệu đó không?” Hắc Long nghĩ ngợi hỏi.
“Nhớ một chút.” Chu Phàm gật đầu nói, lúc đó hắn xem không hiểu, nhưng đã cố gắng ghi nhớ.