Cục diện trong rừng băng đã bế tắc.
Ba người Chu Phàm đứng bất động, mặc cho những bông tuyết nhỏ như quả cầu gòn bay vào từ khe hở của cành lá rơi nhẹ nhàng trên đầu và vai của bọn hắn.
Ba bản sao ngồi xếp bằng trước căn nhà gỗ, ánh mắt thờ ơ, chúng bị ánh sáng bạc tỏa ra từ căn nhà bao phủ, cơ thể nhuốm một màu bạc nhạt.
"Chẳng lẽ là bản sao không có ý thức? Quái khiếu này cho dù không phải trí khiếu, cũng không nên làm lơ chúng ta như vậy." Cổ Ngạn khẽ nói.
"Không, nó đã phát hiện ra chúng ta từ lâu, nếu không thì ba bản sao này đã không xuất hiện trước mặt chúng ta." Hoàng Bất Giác trầm giọng nói.