Chu Phàm nói xong, Cổ Ngạn lắc đầu: “Ngươi cảnh giới thấp nhất, vẫn là để ta đi trước.”
“Cổ đại sư nói có lý. Hai người chúng ta đều hơn ngươi về cảnh giới và kinh nghiệm, nếu có chuyện gì cũng dễ ứng phó. Để ta hoặc Cổ đại sư đi trước thì hợp lý hơn.” Hoàng Bất Giác cũng trầm ngâm nói.
Chu Phàm thấy hai người Cổ Ngạn kiên quyết như vậy, chỉ có thể đồng ý.
Vì mỗi lần nhảy qua Thiên Huyễn Sơn Hác đều có nguy hiểm khác nhau, nên người nhảy trước chưa chắc đã gặp nguy hiểm lớn như tưởng tượng.
Ba người lại bàn bạc một lúc, cuối cùng vẫn quyết định để Cổ Ngạn nhảy trước, Chu Phàm và Hoàng Bất Giác sẽ theo sau.