Tiếng khóc của một hài tử vang lên trong rừng Mộc Diện.
Chu Phàm đứng sững tại chỗ. Là ai... là ai đang khóc?
Hắn muốn quay người rời đi, nhưng âm thanh đứt quãng ấy cứ như nắm chặt lấy trái tim hắn, khiến hắn không thể bỏ đi, mà ngược lại, còn đứng lặng tại chỗ lắng nghe.
Như bị mê hoặc, hắn cất bước tiến vào khu rừng đỏ rực. Đến khi đã vào sâu bên trong, hắn mới bàng hoàng nhận ra mình đã bước vào nơi này.
Đảo mắt nhìn quanh, thấy những khuôn mặt người nhăn nhúm trên thân cây, trái tim hắn như những chiếc lá rơi, cứ thế chìm sâu vào vực thẳm.