Càng là suy luận hoang đường thì càng gần với chân tướng?
Chu Phàm không hỏi gì, chỉ kiên nhẫn lắng nghe.
“Nếu mộng cảnh không phải hư ảo, tiểu hài tử huyết y ngươi nhắc tới nhận nhầm người, vậy cũng sẽ không phải vô duyên vô cớ nhận nhầm, có lẽ ngươi rất giống người mà nó quen biết, hoặc trên người ngươi có thứ gì đó khiến nó cho rằng ngươi chính là người kia.” Triệu Nhã Trúc chậm rãi giải thích, “Cho nên nhận nhầm người cũng không phải không có khả năng.”
Chu Phàm suy nghĩ một chút, hắn cảm thấy khả năng tương đồng về dung mạo là không lớn, rất có thể trên người hắn có thứ gì đó khiến tiểu hài tử huyết y nhận nhầm, nhưng rốt cuộc là thứ gì?
Không nói tới những vật ngoài thân, ngay cả trong cơ thể hắn cũng có không ít thứ kỳ quái.