Lời nịnh nọt của nam tử trung niên khiến Bạch Huyền Ngọc vui thầm, nhưng bên ngoài vẫn bình tĩnh nói: “Không thể chủ quan, chúng ta phải tiếp tục leo lên, mới có thể kéo dài khoảng cách với những người đó.”
“Thiếu chủ nói đúng.” Lão giả từ nãy đến giờ vẫn im lặng, khẽ gật đầu.
“Biết đâu chúng ta có thể lên đến đỉnh.” Nam tử trung niên cười nói.
“Không được lên đỉnh.” Ánh mắt của lão giả trở nên nghiêm khắc: “Ngươi quên lời lão gia dặn dò rồi sao?”
Nam tử trung niên im bặt.