Sự xuất hiện của lão bà cầm dù đỏ khiến Chu Phàm rùng mình kinh hãi. Thân thể hắn bắt đầu không ngừng mục rữa. Hắn không do dự, nhanh chóng ấn mũi kim thứ ba vào huyệt đạo thứ ba trên người.
Cơn đau đớn như thể cánh tay bị người ta dùng đao chém đứt lập tức ập đến khiến trán Chu Phàm toát ra từng giọt mồ hôi lạnh. Cùng với cơn đau dữ dội, một luồng sức mạnh kỳ dị từ Huyễn Hư Tam Châm cũng tràn ra, xua tan luồng khí lạnh lẽo kia.
Lão bà cầm dù đen và lão bà cầm dù đỏ biến mất trong tầm mắt của Chu Phàm.
Xác nhận ác ảo đã lui, Chu Phàm mới nhanh chóng rút ba mũi Huyễn Hư Tam Châm ra. Cơn đau cũng theo đó biến mất, khiến hắn có cảm giác như mình vừa sống lại. Cơn đau khi nãy quá mức chân thật, thậm chí hắn còn nghi ngờ rằng cho dù cánh tay thực sự bị chém đứt cũng chưa chắc đã đau đến như vậy.
Chu Phàm cười khổ một tiếng. Đây mới chỉ là mũi kim thứ ba mà đã lợi hại như vậy rồi. Hắn mới chỉ đi được tới hai nghìn tám trăm sáu mươi trượng mà thôi.