“Chu Cúc Hoa?”
Chu Phàm mặt giật giật. Đứa khốn nạn nào nghĩ ra cái tên này? Nếu biết được, ta sẽ xé xác nó.
“Không ngờ Chu huynh lại nổi danh trên văn đàn như vậy.” Quan Nghênh Phong đầy ngưỡng mộ. “Giá mà có ai gọi ta là Quan Cúc Hoa nhỉ?”
Quan Cúc Hoa... Quan Cúc Hoa... Quan Cúc Hoa... Chu Phàm thầm nhắc lại ba lần.
Chu Phàm hiểu rằng, người thời này không biết hoa cúc ở thế giới của hắn có ý nghĩa đặc biệt khác. Hiệu này có lẽ khen hắn là người cao nhã, nhưng hắn vẫn không chịu nổi.