Nghe Chu Phàm đích thân thừa nhận, Trọng Điền trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Không biết tông môn của ngươi có khởi nguồn từ đâu?”
“Chuyện này...”
Chu Phàm cười khổ, lắc đầu đáp: “Lời này của viện trưởng đã làm khó ta rồi. Bản môn vốn không có sơn môn, các trưởng bối trong môn đều phiêu bạt như mây ngàn hạc nội, còn về nơi khởi nguồn, chuyện như thế các trưởng bối chưa từng hé răng nửa lời.”
“Không có vấn đề gì thì cứ nói là không biết. Dù sao hành sự của ẩn thế tông môn vốn lấy bí ẩn làm danh, không phải chuyện gì cũng có thể nói ra.”
Trọng Điền cũng không ngạc nhiên với câu trả lời của Chu Phàm, lão lại hỏi: “Không thể hỏi thì ta sẽ không hỏi nữa. Ngươi có xuất thân, nhưng Điếu Thần Tông chung quy vẫn là ẩn thế tông môn nơi hoang dã. Hiện tại ngươi thuộc về phủ Nghi Loan Ty, ta chỉ muốn hỏi ngươi có muốn gia nhập vào hệ phái của thư viện chúng ta hay không?”