Chỉ cần người lên thuyền yêu cầu câu cá, người dẫn đường bắt buộc phải hiện thân lấy cần câu ra. Đây là quy định của thuyền, người dẫn đường không thể ẩn mình trong bóng tối và để cần câu tự động xuất hiện được.
Tuy nhiên, Chu Phàm tạm thời không muốn dùng cách này ép người dẫn đường ra, vì có thể sẽ chọc giận hắn. Nhưng nếu người dẫn đường này vẫn không chịu hiện thân, Chu Phàm không còn cách nào khác.
Vừa dứt lời, cách họ một trượng, sương mù xám tụ lại, một bóng người thấp bé từ từ bước ra.
Đó là một tiểu cô nương mặc áo đen, khuôn mặt bình thường nhưng đôi mắt đen sâu thẳm khiến người khác không đoán được suy nghĩ. Mái tóc đen dài chạm đất được buộc đuôi ngựa bằng chiếc vòng vàng.
“Sao lại là tiểu hài tử?” Chu Phàm thầm nghĩ. Người này chỉ cao khoảng bốn thước, cao hơn Tiểu Nha Đầu một chút nhưng cũng không đáng kể.