Chu Phàm không ngừng điều chỉnh phạm vi thính giác của mình, hắn nghe thấy tiếng nói chuyện, tiếng khóc lóc từ các nhà dân.
Thứ mà bọn họ đang thảo luận đều là cùng một chuyện, bọn họ gặp ác mộng.
Chu Phàm đứng trong gió lạnh đêm tối, trong lòng lạnh lẽo dâng trào, hắn nhớ lại trước đó mình nhìn thấy đèn đuốc sáng trưng khắp thành, chẳng lẽ tất cả những người đang ngủ say trong thành Cao Tượng đều mơ thấy một cơn ác mộng cùng lúc?
Nếu như vậy, thì hợp lý tại sao hắn lại bị kéo ra khỏi không gian Hôi Hà.
Hắn lại nhớ đến Hoảng Mộng Chi Hoàn ở Thiên Ảo Tuyết Sơn.