“Đại nhân, ta thật sự không biết gì cả, xin người tha cho ta.” Trong ngục, Đàm Nguyên lập tức quỳ xuống trước Chu Phàm, liên tục dập đầu khóc lóc.
Chu Phàm chỉ lạnh lùng nhìn và ra lệnh: “Hắn khi nào chịu nói, khi đó mới cho hắn thuốc. Lát nữa vào trói hắn lại, đừng để hắn phát bệnh rồi tự sát.”
Đàm Nguyên run rẩy không thôi, đây là khiến hắn sống không được, chết cũng không xong. Hiện tại hắn chưa phát bệnh, sẽ không nghĩ đến chuyện tự sát, nhưng khi phát bệnh mà không có thuốc, hắn có thể thật sự lựa chọn tự kết liễu.
Người này thật độc ác!
Ba thuộc hạ của hắn nhiều nhất cũng chỉ là muốn tra tấn hắn, hắn còn có thể chịu đựng được, nhưng cách làm của vị đại nhân Nghi Loan Ty này còn âm độc hơn thuộc hạ của hắn gấp mười lần.