“A?” Vu Cửu Cửu quay đầu, trong mắt tràn đầy hoài nghi và giật mình.
“Nhà này còn chưa có đồ gia dụng, em tự mua đi, tiếp đó chuyển đến nơi này sống đi.” Dương Hạo nắm tay vị Bạch Nguyệt Quang ngày xưa này, kéo nàng đi tham quan chung quanh và nói.
“Chuyện này…”
Nội tâm Vu Cửu Cửu lại khiếp sợ đến cực hạn, biểu cảm ngây ngốc, mặc Dương Hạo dắt đi như tượng gỗ, đầu óc trống rỗng.
Một căn nhà rộng như vậy, mà cho nàng ở?