Cho nên cô rất khó hiểu, cho dù ở đây không có người âm thầm đến giúp đỡ, với thực lực của thánh nữ vẫn có thể giải quyết hai tên da đen này. Phái người khác đến đây, thứ nhất là tránh cho thánh nữ ra tay bị bại lộ, thứ hai là muốn bắt hai tên kia thẩm vấn một chút.
Chẳng lẽ chỉ vì tránh bị lộ mà giơ tay chịu trói sao?
Còn nữa, vì sao cái tên Sư Xuân này lại sớm bắt thánh nữ làm con tin để phòng bị? Không cho cô một chút sơ hở nào, khiến cô không có cơ hội lẻn vào cướp người.
Tượng Lam Nhi không thể nói chuyện, chỉ có thể cử động đôi mắt, ý đồ rất rõ ràng, để Phượng Trì giết người ở sau lưng nàng, nhưng Phượng Trì không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ngay khi nghe đối phương nói, Sư Xuân đã biết, e rằng mạng sống của hai người bịt mặt còn lại đã không còn.
Sầm Phúc Thông trên mặt đất vẫn đang rên rỉ.
Phượng Trì hô lên: "Ra đây!"
Tiếng quát này khiến Sư Xuân và Ngô Cân Lượng rất là sợ hãi. Gì thế này? Còn có người nữa sao?
Rất nhanh chóng, phía sau Phượng Trì có bóng người lay động trong rừng. Chẳng bao lâu sau, một người nhảy ra, trang phục của người này mang tới cho Sư Xuân và Ngô Cân Lượng cảm giác rất quen thuộc. Người này có thể nói là áo quần rách nát, không chỉ rách mà chất liệu cũng rất cũ kỹ.
Khi người này nhìn thấy người bị đóng đinh trên cây và Sầm Phúc Thông đang rên rỉ trên mặt đất, liền hiện rõ biểu cảm hoảng sợ.
Người này dáng nhỏ gầy, da đen sạm, cộng thêm bộ trang phục kia, làm Sư Xuân và Ngô Cân Lượng ngay lập tức liên tưởng đến nơi lưu đày.
Hơn nữa, họ cũng quen thuộc với khuôn mặt của người này. Ngô Cân Lượng chỉ cần quay đầu nhìn thoáng qua liền kêu lên kinh ngạc: "Sấu Hầu Tử, sao ngươi lại ở đây?"
Nam nhân được gọi là Sấu Hầu Tử cười hề hề, lộ ra hàm răng vàng khè, gật đầu chào hỏi, trông còn khá là thận trọng. "Từ khi bị các ngươi cướp sạch, ta muốn sống sót qua ngày cũng khó khăn. Nhưng ta đây rốt cuộc cũng gặp được may mắn, trời cao thương xót. Đêm qua có người đột nhiên tìm đến ta, giúp cho ta bất ngờ phát tài, rồi ta ra ngoài đây."
Câu nói này khiến Sư Xuân và Ngô Cân Lượng kinh ngạc không ít. Rõ ràng là có người tìm đến để xác thực thân phận của họ.
Điểm mấu chốt là họ chỉ vừa mới đến thành Chiếu Thiên hôm qua, gần trưa mới tiếp xúc với Lệ Vân Lâu, mà người ta đã phái người vào Sinh Ngục ngay trong đêm, tìm ra người quen của họ để đưa ra ngoài. Phải là những thế lực siêu phàm khủng bố mới có thể nắm trong tay khả năng tự do ra vào Sinh Ngục.
Đây không phải là thứ quyền lực mà một kỹ viện ở thành Chiếu Thiên có thể sở hữu được. Kết hợp với hành vi kỳ bí của Phượng Trì và Tượng Lam Nhi, Sư Xuân đột nhiên cảm thấy mình đã chọc phải một tổ ong siêu to khổng lồ.
Hắn ngay lập tức hối hận, lần này thực sự hối hận, nhận ra rằng mình đã đụng đến những người và sự việc mà mình không nên đụng đến, và những điều này vượt xa trí tưởng tượng của hắn.
Hắn hận không thể tự tát mình một cái. Ở Sinh Ngục, một khi thấy cơ hội thì phải nhanh tay chộp lấy, bằng không là có lỗi với bản thân. Nhưng đây không phải là Sinh Ngục, cái thói quen ‘cứ thấy cơ hội là phải thò tay vào’ cần phải sửa gấp.
Nhưng hắn cũng rất bất đắc dĩ, có ma mới biết việc giúp đỡ kỹ viện bán người lại dính phải chuyện như thế này. Cảm thấy thế giới bên ngoài thật quá phức tạp.
Tuy nhiên, hối hận cũng vô ích, tình hình trước mắt cũng giống như ở nơi lưu đày, sống sót là quan trọng nhất!
Sấu Hầu Tử liếc nhìn tình hình hai người đang bắt cóc con tin, sau đó lại kêu lên: "Ta nói hai người các ngươi, sao ra ngoài rồi mà vẫn làm nghề cũ thế? Nghe nói ngoài này mà bị bắt là sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc đấy. Ta thấy ngoài cướp bóc ra, các ngươi cũng chẳng làm được việc gì khác."
Ngô Cân Lượng hừ hừ: "Xuân Thiên, thằng ngu này không biết mình đã đặt chân vào bẫy, bị người ta diệt khẩu cũng không biết, còn tưởng rằng phúc từ trời rơi xuống."
Cố tình nói to, cố tình nói cho bên kia nghe.
Nói về tính cách xấu xa, y không thua kém ai.
Quả nhiên, khi Sấu Hầu Tử nghe câu này, dù da đen sạm, cũng có thể thấy sắc mặt thay đổi, lo lắng nhìn về phía Phượng Trì.
Phượng Trì không để ý, hỏi một câu thừa thãi: "Là bọn họ sao?"
Sấu Hầu Tử rụt rè gật đầu: "Đúng vậy, chính là bọn họ. Người bắt cóc chính là Sư Xuân, đại đương gia của Đông Cửu Nguyên trước đây, còn người cao lớn cầm đao là tay sai số một của Sư Xuân, Ngô Cân Lượng. Người này tuy cao nhưng thực ra lòng dạ rất hẹp hòi, kẻ tồi tệ nhất ở Đông Cửu Nguyên chính là hắn."
Nói như thế này chẳng khác nào mong mình chết nhanh, Ngô Cân Lượng lập tức chửi bới: "Ta tồi tệ ở chỗ gặp phải mẹ ngươi, sinh ra cái cục nợ to chà bá như ngươi. Xuân, ta đã nói rồi, hồi đó không nên để hắn chạy thoát."