An Lạc Lâu, Sư Xuân nhìn tên quán trọ, đoán rằng nữ nhân này chọn quán này chắc chắn có lý do, nên không phản đối. Hắn cũng biết hai người không có nhiều tiền, lập tức hào phóng nói: "Được, ta mời."
Ba người liền bước vào, Sư Xuân bỏ tiền thuê ba phòng trọ. Biên Duy Khang vốn định như ở Vô Ưu Quán mà ở chung phòng với Tượng Lam Nhi, nhưng Tượng Lam Nhi không đồng ý, lý do từ chối là dưới mắt của phụ thân Biên Kế Hùng, Biên Duy Khang cần chú ý tới thể diện.
Biên Duy Khang rất hiểu tâm trạng của nàng, do xuất thân, càng không muốn bị người khác coi thường.
Dù thế nào, những chuyện cần đối mặt vẫn phải đối mặt, sau khi do dự rất lâu, Biên Duy Khang vẫn quyết định lên núi một chuyến. Vì vậy, hắn ta đặc biệt trấn an Tượng Lam Nhi, nói rằng không phải hắn ta không muốn đưa nàng lên núi, mà là lúc này trực tiếp đưa nàng lên đó sợ rằng nàng sẽ bị sỉ nhục. Tốt nhất là hắn ta nên về nhà nói chuyện với gia đình trước, rồi sau đó sẽ đưa nàng lên núi cũng chưa muộn.
Tượng Lam Nhi tỏ ra thông cảm, bảo hắn ta cứ yên tâm mà đi.
Sau khi tiễn Biên Duy Khang ra khỏi quán trọ, Tượng Lam Nhi trở về cửa phòng của mình, nhìn quanh trước sau, rồi lấy một chiếc trâm cài bằng ngọc trên đầu xuống, cài lên khung cửa, sau đó mới vào phòng.
Chẳng bao lâu sau, hai người một cao một thấp, quấn trong áo choàng xuất hiện trước cửa phòng nàng. Người thấp liên tục gõ cửa năm lần, rồi mới đẩy cửa bước vào.
Vào trong, đóng cửa lại, người thấp kéo mũ áo choàng xuống, lộ ra dung mạo thật sự, không ai khác chính là Phượng Trì, chỉ có điều sắc mặt rất khó coi, trắng bệch không còn chút máu, tinh thần rõ ràng rất yếu, cùng với người cao kia cúi chào Tượng Lam Nhi.
Tượng Lam Nhi vội vàng đỡ Phượng Trì, vô cùng cảm kích: "Thoát thân được là tốt rồi, vết thương thế nào rồi?"
Phượng Trì cười gượng: "Bị thương khá nặng, e rằng phải dưỡng thương rất lâu mới có thể hồi phục. Lão già đó thực lực quá mạnh, trước mặt hắn ta hoàn toàn không có sức phản kháng. Nếu không phải hắn ta chậm trễ chút thời gian để trò chuyện với các người, e rằng với độn thuật của ta cũng chưa chắc đã thoát khỏi. May mà tiểu thư không sao, nếu không ta có chết vạn lần cũng khó mà bẩm báo với Thánh Tôn! Tiểu thư, các người làm sao mà thoát được?"
"Sư Xuân đã mạo hiểm cứu ta..." Tượng Lam Nhi liền kể lại sơ lược sự việc lúc đó.
Nghe xong, Phượng Trì gật đầu liên tục, tỏ ra hài lòng: "Thời khắc quan trọng đã làm đúng, ít nhất thằng nhóc đó cũng có nghĩa khí, có thể ghi nhận một công lao."
Tượng Lam Nhi nghi ngờ hỏi: "Lão già đó là ai?"
Phượng Trì lắc đầu: "Đã báo lên trên, phía trên nói rằng không có thông tin gì về người đó, những người có hình dáng tương tự cũng không khớp. Phía trên cũng thấy lạ, với tu vi như vậy, sao có thể là hạng người vô danh? Không biết từ đâu xuất hiện, phía trên vẫn đang tiếp tục điều tra."
Lúc này, người cao lớn quấn trong áo choàng lên tiếng: “Có khi nào là người của tên tiểu tử đó, cố ý diễn trò?”
Giọng nói là của một nam nhân, rõ ràng đã cố tình hạ giọng, tạo ra âm thanh khàn khàn. Từ lúc vào cửa, tên này vẫn chưa lộ mặt, dù đội mũ liền áo choàng, trên mặt vẫn che một tấm khăn. Tuy vậy, cả Phượng Trì lẫn Tượng Lam Nhi đều biết tên này là ai.
Phượng Trì do dự nói: “Lúc đầu ta cũng nghi ngờ như vậy, nhưng sau khi báo lên cấp trên, họ cho rằng từ chuyện chuộc người, bán người đến đủ thứ chuyện bất ngờ xảy ra liên tục, nếu đây thực sự là một kế hoạch được dàn dựng thì việc tình hình thay đổi xoành xoạch chỉ trong một đoạn thời gian ngắn, quá là phức tạp, nhìn kiểu gì cũng không hợp lý. Tất nhiên, phía trên cũng không bác bỏ nghi ngờ này, mọi khả năng đều có thể xảy ra.”
Tượng Lam Nhi lên tiếng: “Không cần nghi ngờ nữa, ta có thể khẳng định, hắn không phải cùng phe với lão già đó.”
Phượng Trì liền hỏi: “Sao người chắc chắn như vậy?”
Tượng Lam Nhi mím môi. Nàng thật sự rất khó giải thích lý do vì sao mình có được đáp án này, cuối cùng chỉ nói qua loa một câu: “Không tiện nói rõ, nhưng ta có thể chịu trách nhiệm cho kết luận này, cứ yên tâm báo cáo lên trên.”
Vì Tượng Lam Nhi đã nói rằng chính nàng chịu trách nhiệm, hai người kia không còn gì để nói thêm.
Tuy nhiên, Phượng Trì vẫn tò mò hỏi: “Tiểu thư, người đã dùng cách gì để khiến hắn tha cho người?”
Tượng Lam Nhi đáp: “Còn có thể là gì khác ngoài việc đồng ý với điều kiện của hắn, đưa hắn cùng vào Vô Kháng Sơn.”
“Ờ…” Phượng Trì cạn lời.
Nam nhân khoác áo choàng trầm giọng nói: “Không được, chuyện này không thể thực hiện. Biên Kế Hùng đã biết về sự tồn tại của ‘Sư Xuân’, cũng biết rằng người này đã giúp nhi tử của hắn lấy một kỹ nữ ở thanh lâu làm vợ. Nghe nói hắn đã nổi giận đập vỡ vài cái chén trà rồi, làm sao có thể để tên Xuân vào Vô Kháng Sơn? Tiểu thư, với hoàn cảnh của ngươi, một mình ngươi vào đó đã khó khăn lắm rồi, nếu kéo theo hắn, e rằng sẽ mất cả chì lẫn chài, chẳng đạt được cái gì cả.”