TRUYỆN FULL

[Dịch] Sơn Hải Đề Đăng

Chương 125: Mời khách (2)

Lão già lôi thôi cười khì khì: "Nói tên tuổi thì dính đến danh lợi, lão già ta đã bỏ qua từ lâu rồi, không cần nhắc tới. Nhưng ngươi thì sao, đen như than thế này, là người từ đâu đến, báo danh đi."

Sư Xuân cười khan đáp: "Vãn bối tên Sư Xuân, Sư trong 'sư phụ', Xuân trong 'mùa xuân', vừa mới được thả ra khỏi ngục, từ vùng lưu đày trở về."

"Ồ, từ vùng lưu đày ra à, thảo nào đen thế. Ngươi còn trẻ mà đã dám chống lại ma đạo, thật đáng khen ngợi, ta rất thích."

"Tiền bối quá khen rồi, trừ ma vệ đạo là bổn phận của chúng ta, không liên quan gì đến tuổi tác, không cam lòng tụt lại phía sau. Nhưng còn tiền bối, sao lại có mặt ở đây?"

"Không có gì đặc biệt, còn nhớ chuyện vài ngày trước không? Lần đầu tiên ngươi gặp ta ấy? Ta để cho nữ ma đầu kia chạy mất, nhiều dấu hiệu cho thấy có thể nàng đã đến đây, nên ta cũng đuổi theo đến đây. Gặp được ta là may mắn của ngươi đấy, tự mình phải đề phòng cẩn thận, coi chừng bị nữ ma đầu đó chặn đường, ngươi không thể cứ may mắn mãi, lần nào cũng có ta xuất hiện giải vây đâu."

Câu nói này khiến Sư Xuân sợ toát mồ hôi hột, Phượng Trì vẫn chưa chết? Còn đến đây nữa? Tí nữa hắn phải nhắc nhở Tượng Lam Nhi.

Hai người vừa nói chuyện, rượu và thức ăn cũng lần lượt được dọn lên. Sư Xuân cung kính rót rượu cho lão tiền bối.

Lão già lôi thôi nâng ly rượu đầu tiên lên và đáp lễ: "Tiểu Xuân à, ta không uống rượu của ngươi không công đâu. Xem như chúng ta có duyên gặp gỡ, nếu gặp phải phiền toái thì có thể đến tìm ta. Dù không có bản lĩnh gì lớn, nhưng che chắn cho ngươi, đánh vài trận thì vẫn được. Tất nhiên, tiền đề là ta vẫn còn ở thành Lâm Kháng. Cũng không giúp không công, mỗi lần giúp đỡ, ngươi phải mời ta một lần."

Sư Xuân ngạc nhiên, lại có chuyện tốt như vậy sao? Với tu vi của vị này, thì quá tốt rồi. Hắn liền hỏi: "Dám hỏi nếu ta có chuyện thì tìm tiền bối ở đâu?"

"Ở khu vực cổng thành, có thể ẩn mình dưới mái hiên của nhà nào đó, nếu muốn tìm ta thì cứ qua đó xem, chắc chắn sẽ tìm được."

Hai người cứ thế nâng ly, đổi chén, ăn uống và trò chuyện.

Ăn một lúc, lão già lôi thôi nhận thấy có gì đó không ổn, trừng mắt nhìn Sư Xuân đang ăn uống ngon lành ở đối diện, cuối cùng không nhịn được mà phàn nàn.

"Ta nói này, Tiểu Xuân à, ngươi ăn như ma đói đầu thai vậy, mỗi món ngươi chỉ cần vài đũa là đã ăn hết một nửa. Ngươi chắc chắn đây là ngươi mời ta? Nhìn lão già ta như kẻ ăn xin, chỉ đáng ăn thức ăn thừa của ngươi thôi sao?"

"Ai da, thất lễ, thất lễ, mong tiền bối bỏ quá cho. Vãn bối vừa mới ra khỏi ngục tù, không nhịn được. Không giấu gì tiền bối, những ngày ở thế giới bên ngoài này, đây mới là lần thứ hai ta được ăn uống đúng nghĩa, chưa từng thấy qua những thứ này, để tiền bối chê cười rồi. Tiền bối không cần câu nệ, cứ thoải mái ăn uống, không đủ thì gọi thêm món."

May mắn là hắn vẫn còn nhớ chút đạo lý tiếp đãi khách, vội vàng đặt đũa xuống, tiện tay lau miệng vẫn còn đang nhai, rồi dừng lại, thỉnh thoảng liếm môi, đúng là món ngon.

Sau đó, hắn tập trung rót rượu cho tiền bối, cùng trò chuyện với tiền bối.

Khi hỏi về tu vi của tiền bối, hắn bị sốc không nhẹ.

Vị lão tiền bối này không nói rõ tu vi của mình, chỉ nói rằng mình đủ sức để sống thoải mái trong khu vực này, nói rằng Biên Khuyết thấy mình cũng phải né tránh, và mình từng đánh bại Biên Khuyết.

Biên Khuyết là ai? Chính là cha của Biên Kế Hùng, tông chủ Vô Kháng Sơn, là ông nội của Biên Duy Khang, người này ít khi xuất hiện. Nghe nói tu vi của Biên Khuyết đã đạt đến đỉnh cao của cảnh giới Nhân Tiên, chỉ cách cảnh giới Địa Tiên một bước chân, từ lâu không còn quan tâm đến chuyện của tông môn, thường xuyên bế quan tu luyện không ra ngoài.

Trước đây, Sư Xuân chắc chắn không biết Biên Khuyết là ai, nhưng trên đường đi hắn đã nghe Biên Duy Khang kể về tình hình của Vô Kháng Sơn.

Đó chính là nhân vật lão tổ trấn giữ Vô Kháng Sơn, mà lão già lôi thôi trước mặt này lại từng đánh bại được, thật là kinh khủng. Dù là khoác lác hay không, chỉ cần lão ta dám nói khoác như vậy, Sư Xuân cũng phải nâng ly kính rượu…

Tại An Lạc Lâu, trong phòng khách của Tượng Lam Nhi, chỉ còn lại nàng và Phượng Trì đang chờ Sư Xuân quay lại. Nam nhân cao lớn che mặt trùm áo choàng đã rời đi.

Tiếng gõ cửa vang lên, Phượng Trì gọi: "Vào đi."

Một người hầu trong khách điếm mở cửa bước vào, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại, tiến đến gần hai người và thấp giọng bẩm báo: "Sau khi rời khỏi khách điếm, hắn lén lút làm dấu dọc đường đến cổng thành, sau đó bị một lão già lôi thôi chặn lại, có vẻ là người quen cũ, bị lão già kéo vào tửu quán, đang mời lão uống rượu."