TRUYỆN FULL

[Dịch] Sơn Hải Đề Đăng

Chương 133: Hưởng thụ khi có tiền

Bất ngờ, bàn tay của lão dừng lại, lão ta nhíu mày, đôi mắt bừng mở. Một cỗ xe bò đi qua ngã tư, mưa xối xả, nhưng ngoài cỗ xe đó ra không có ai khác. Lão già lại từ từ nhắm mắt giả vờ ngủ tiếp…

Trên bức tường thành, một góc của tòa đình lớn sáng đèn rực rỡ, có rượu và thức ăn, còn có một mỹ nhân đang ngồi uống rượu một mình. Đó là thành chủ Biên Duy Anh, vừa nhâm nhi rượu vừa ngắm nhìn cơn mưa.

Ngọn núi Vô Khang dưới những tia sét liên tiếp hiện ra như một con quái vật khổng lồ với cặp răng nanh sắc bén.

Bất ngờ, một người mặc đồ đen, bịt mặt từ ngoài thành phóng lên, nhanh chóng bước tới bên cạnh nàng và đưa cho nàng một viên sáp.

Biên Duy Anh bóp nát viên sáp, lấy ra mảnh giấy gấp nhỏ bên trong, mở ra xem. Vừa xem vừa nở một nụ cười quyến rũ, lẩm bẩm: "Vòng đi vòng lại, cuối cùng vẫn là để mở đường cho hắn ta. Chẳng phải nói không thể tha thứ sao? Chẳng phải nói bây giờ chỉ còn trông cậy vào nữ nhi này thôi sao? Lại cổ vũ ta cố gắng hết sức, hóa ra trong thâm tâm vẫn là coi nữ nhi không bằng nam nhi, dù thằng nam nhi đó có tệ đến mức nào. Giúp người khác đoạt lấy nữ nhân của nhi tử, các người thật biết nghĩ, ha ha…"

Nàng càng nói càng cười lớn, cuối cùng cười đến rung cả người, cười đến chảy cả nước mắt. Nàng chụp lấy ly rượu, ngửa cổ uống cạn chén rượu đắng, rồi đập mạnh ly rượu xuống bàn khiến chiếc ly vỡ vụn, quay đầu quả quyết nói: "Để khỏi làm phiền đến tông chủ, xử lý hết người của An Lạc Lâu đi!"

Tiếng mưa rơi trên ô có thể nghe rõ, thân hình ướt đẫm của Biên Duy Khang quay lại, nhìn thấy một nữ nhân đang cầm ô bước tới, tay cầm một viên đàn kim để chiếu sáng. Áo choàng và váy của nàng đã bị mưa làm ướt.

Chỉ cần liếc thoáng qua hình dáng, hắn ta đã nhận ra người đó là ai. Khi nàng bước tới gần, gương mặt xinh đẹp lộ ra dưới chiếc mũ áo, không ai khác chính là Tượng Lam Nhi.

Trong lòng hắn ta lập tức trào dâng cảm giác ấm áp, vội nói: "Nàng đến đây làm gì, mưa lớn quá, mau quay về đi."

Tượng Lam Nhi đưa ô che lên đầu hắn ta, còn phần lớn cơ thể mình lại bị mưa làm ướt, nàng đưa tay đỡ lấy hắn ta: "Lang quân, thôi đi, chúng ta không cần nhờ ai, chỉ cần dựa vào mình cũng có thể sống được."

Chỉ vì điều đó mà Biên Duy Khang cảm thấy sống mũi cay cay, càng không muốn để nàng cùng chịu khổ với mình, nàng chịu khổ thêm một ngày thì cảm giác tội lỗi của hắn ta càng lớn. Lập tức hắn ta gạt tay nàng ra: "Con cái quỳ trước phụ mẫu là chuyện hiển nhiên, không sao đâu, nàng về trước đi, ngoan, nghe lời ta, quay về đi!"

Thấy hắn ta kiên quyết như vậy, Tượng Lam Nhi đứng dậy, thu ô lại để mưa tạt vào mình. Trong ánh mắt ngỡ ngàng của Biên Duy Khang, nàng quỳ xuống bên cạnh hắn ta, cùng quỳ song song, rồi đặt chiếc ô đã gấp lại sang một bên.

Biên Duy Khang kinh ngạc kêu lên: "Nàng làm gì vậy? Mau đứng dậy."

Hắn ta vội đưa tay ra đỡ nàng, định kéo nàng đứng dậy.

Tượng Lam Nhi gạt tay hắn ta ra: "Thiếp không thể nhìn lang quân chịu khổ một mình, thiếp và chàng là một, chàng quỳ, thiếp cũng sẽ cùng chàng quỳ."

Nghe thấy những lời này, miệng Biên Duy Khang run rẩy, xúc động vì đã không chọn nhầm người, nước mắt hoà lẫn với mưa, hắn ta đột nhiên hướng lên núi mà hét lớn: "Phụ thân, mẫu thân, con đã sai rồi, con đến thăm hai người đây, hu hu…"

Hắn ta cúi đầu đập mạnh xuống bậc thang, khóc nức nở.

Hai đệ tử canh giữ dưới sơn môn nhìn thấy cảnh tượng ấy mà thở dài, không biết phải làm gì.

Cơn mưa không kéo dài liên tục, dần dần nhỏ hạt đi.

Hai đầu của con phố, vài chiếc xe ngăn chặn đường, chỉ cho phép người đi bộ ra ngoài, tạm thời ngăn không cho người khác đi vào.

Khi đường xá đã vắng bóng người, một chiếc xe ngựa bắt đầu di chuyển từ đầu này sang đầu kia, với tốc độ không nhanh không chậm. Khi gần đến An Lạc Lâu, từ phía sau xe ngựa có một người bước xuống, bước vào mái hiên và đi dọc theo mái hiên của An Lạc Lâu để tránh mưa.

Sư Xuân và Ngô Cân Lượng vẫn chưa hết cảm giác mới mẻ với cơn mưa trong thành trì, vẫn ngồi dưới mái hiên thưởng thức những thay đổi mà cơn mưa mang lại cho thành trì này. Những giọt mưa và ánh đèn làm cho khung cảnh trở nên lấp lánh, cảnh tượng mới mẻ này khiến cả hai cảm thấy rất thư giãn.

"A, Xuân Thiên, mưa vơi bớt rồi, nhưng hình như trên đường lại không có người." Ngô Cân Lượng vừa nấc hơi men vừa tò mò nói, tay cầm bình rượu.

Trước đó, tiểu nhị ở quán trọ đứng tựa vào khung cửa, nói đùa rằng: "Hai người vui vẻ như vậy, nên uống vài chén nữa."

Thế là hai người lập tức quyết định không bỏ lỡ đêm nay, nhờ tiểu nhị mang hai bình rượu ra, đặt một đĩa trứng côn trùng nướng giòn giữa hai người. Thời gian hưởng thụ có tiền, có rượu thật là khác xa so với những ngày ở đất lưu đày.