Sau khi hai người cắt đứt liên lạc, Phạm Vô Chiết phiền muộn một hồi lâu, vẫn là lời ấy, lo lắng việc đối phương giao cho hắn chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Nhìn cảnh vật sáng sủa ngoài khung cửa, hắn vừa mới bước chân ra ngoài, lại hơi không muốn đi nữa, trong lòng thấy mệt mỏi.
Nào ngờ, chẳng bao lâu sau Đông Lương Trạch đã tới, gõ cửa cốc cốc, gọi hắn: "Biểu huynh, dùng bữa sáng thôi."
Lại phải ăn ư? Phạm Vô Chiết cũng không biết từ khi nào bản thân lại bài xích việc dùng bữa đến vậy. Hắn thực sự rất muốn hỏi gia đình này, lẽ nào không ai cảm thấy tài nấu nướng của đại biểu muội thực sự không ra gì sao? Cứ tôn trọng thành quả lao động của đại biểu muội như vậy, e rằng khó mà tiến bộ nổi.
Điều hắn không biết là, còn có người dám khen Đông Lương Nghi nấu ăn ngon trước mặt, lại còn rất thích đến ăn, ví như Ngô Cân Lượng chẳng hạn.