Tâm trạng của Tượng Lam Nhi hiện giờ rõ ràng đã ổn định hơn nhiều, cũng không tức giận, bình tĩnh nói: "Ngươi không tin tam mạch minh ước, ngươi không tin khế ước bán thân, làm cho Biên Duy Khang tỉnh dậy ngươi cũng không tin, ngươi chẳng phải quá đa nghi sao, nói xem rốt cuộc ngươi tin vào cái gì, nếu đã không tin vào bất cứ thứ gì, thì ngươi còn giữ ta lại làm gì?"
Sư Xuân nói thầm trong bụng: Ngươi tưởng ta muốn giữ ngươi lắm sao? Phượng Trì đã không còn, người trong Ma Đạo thì ta cũng chỉ quen biết mỗi mình ngươi, việc tu luyện của ta cũng chỉ có thể trông cậy vào ngươi.
Hắn nghiêm túc nói: "Những thứ khác ta đều không tin, ta chỉ tin vào lời hứa của ngươi, chỉ cần ngươi hứa đảm bảo an toàn cho ta, dẫn ta vào Vô Kháng Sơn, ta sẽ thả ngươi, phần còn lại, là phúc hay họa thì do ta tự gánh, ta nguyện lấy mạng để đánh cược."
Ngô Cân Lượng nghe lời này cảm thấy quen quen, quay đầu nhìn trời, dù sao y cũng không tin Sư Xuân sẽ tình nguyện đánh cược mạng sống vì lời hứa của một người xa lạ.
Tượng Lam Nhi lại nhìn chằm chằm vào Sư Xuân một hồi, cuối cùng từ từ nói: "Ta hứa, chỉ cần mục đích ngươi đến Vô Kháng Sơn thật sự đơn giản như ngươi nói, sau khi ngươi giải trừ cấm chế trên người ta, ta sẽ không làm khó ngươi, đảm bảo an toàn cho ngươi, và dẫn ngươi vào Vô Kháng Sơn, sau khi vào núi chỉ cần không can thiệp vào nhau, thì sẽ không làm khó nhau. Sao, đã hài lòng chưa?"
"Tốt, sảng khoái!" Sư Xuân vỗ tay khen ngợi, trên mặt nở nụ cười, dọc đường dẫn theo nữ nhân này chạy trốn, chính là để đợi nàng ta chịu nhượng bộ và đưa ra lời hứa, đối với những vấn đề còn lại, hắn đã tính sẵn kế hoạch ứng phó. Sư Xuân lập tức đứng dậy, lại rút ra tờ ngân phiếu vừa nhét vào túi tiền, bước sang một bên, và vẫy tay gọi Ngô Cân Lượng.
Ngô Cân Lượng không biết hắn lấy tiền làm gì, nhưng vẫn đi theo.
Hai người đi đến một bên, trốn sau một gốc cây, Sư Xuân thì thầm căn dặn Ngô Cân Lượng một hồi, rồi giao tờ ngân phiếu mười vạn kim cho Ngô Cân Lượng.
Ngô Cân Lượng nhận tiền rồi bước ra từ sau gốc cây, liếc nhìn Tượng Lam Nhi bên kia, rồi lao vào rừng núi, một lần nữa bất chấp khó nhọc mà chạy đi.
Sư Xuân thì từ từ quay sang chỗ Tượng Lam Nhi và Biên Duy Khang, sau đó thoải mái nằm xuống, nhặt bội đao của mình đặt dưới đầu làm gối, hai tay ôm đầu, chân bắt chéo, miệng thì ngâm nga điệu hát ca dao.
Đợi một lúc, Tượng Lam Nhi lại lên tiếng: "Sao vẫn chưa thả ta ra, chẳng lẽ muốn thất hứa?"
Sư Xuân: "Không vội, chờ thêm chút nữa, đợi khi huynh đệ của ta chạy xa rồi, ta sẽ tự giải trừ cấm chế cho ngươi."
Tượng Lam Nhi vừa nghe là hiểu ngay, tên Xuân này để cho tên to cao kia trở thành kế sách dự phòng, nếu ở đây xảy ra chuyện thất hứa, thì sẽ có người vạch trần sự việc, cho mọi người biết thân phận Ma Đạo của Tượng Lam Nhi, chắc chắn sẽ làm hỏng kế hoạch của nàng ta ở Vô Kháng Sơn, cách này có hiệu quả hơn nhiều so với ràng buộc của khế ước bán thân, cũng có thể nói là phối hợp với khế ước bán thân để làm thành bảo hiểm kép.
Nàng ta lộ vẻ khinh miệt nói: "Cái mà ngươi gọi là ‘chỉ tin vào lời hứa của ta’ chính là cái trò này đó hả?"
Đối phương đoán trúng, nhưng Sư Xuân vẫn không thừa nhận, còn nghiêm túc nói: "Tượng cô nương có lẽ hiểu lầm gì đó, ta có thể đánh cược mạng sống của mình, nhưng không thể để huynh đệ của ta đánh cược mạng sống, ta chỉ bảo hắn rời đi trước thôi."
Trong lòng hắn lại bổ sung một câu: ngươi biết là tốt, chỉ sợ ngươi không biết.
Thôi được, miễn cưỡng coi như hợp lý, Tượng Lam Nhi im lặng.
Sư Xuân thì vẫn lắm mồm: "Cái lão già dơ dáy đó là ai?"
"Không biết."
"Hắn nói đã gặp ngươi ở Lệ Vân Lâu."
"Chưa từng gặp, dung mạo của kẻ này rất dễ gây ấn tượng, nếu đã gặp qua chắc chắn ta sẽ nhớ."
"Có lẽ Phượng Trì biết đấy, nhưng giờ không biết tình trạng của cô ta thế nào." Sư Xuân thở dài một tiếng, với sức mạnh kinh khủng của lão già kia, tính mạng của tú bà Phượng Trì có lẽ không còn hy vọng.
Trên mặt Tượng Lam Nhi cũng hiện lên vẻ lo lắng.
Chờ gần một canh giờ, nhìn trời đã bắt đầu chuyển sắc, Sư Xuân cuối cùng cũng đứng dậy, bước đến bên cạnh Biên Duy Khang, mò mẫm một hồi rồi đánh thức tên này.
Biên Duy Khang vừa tỉnh dậy, nhìn xung quanh hỏi: "Đây là đâu?"
Sư Xuân lắc đầu: "Không biết, đột nhiên bị tấn công, bất tỉnh, ta cũng vừa mới tỉnh lại, ồ?"
Thấy Tượng Lam Nhi nhìn mình như nhìn quái vật, hắn liền nhảy qua, dùng lưng che khuất tầm nhìn của Biên Duy Khang, nhanh chóng giải trừ cấm chế trên người Tượng Lam Nhi, rồi quay lại nói: "Tượng cô nương bị thương rồi."
Biên Duy Khang lao đến, nhìn thấy vết thương trên cổ và vết máu bên ngực Tượng Lam Nhi, lập tức hoảng hốt kêu lên: "Lam Nhi..."