Hắn đi vào trong, tới gần một đống, cái mũi phập phồng, ngửi thấy một mùi hôi thối không thể diễn tả.
Thấy hiện trường cũng không có vẻ gì bảo vệ cẩn thận, hắn bứt một chiếc lá khô lên tay xem xét, định tìm người hỏi thử đây là thứ gì, bỗng bên cạnh vang lên giọng nữ trong trẻo dứt khoát và dễ nghe: "Vật này gọi là 'Úc Lam Trúc', mọc trong hẻm băng nguyên, ban đêm phát ra ánh sáng xanh nhạt, Vô Kháng Sơn thường dùng để luyện chế phù triện."
Sư Xuân nghe thấy tiếng liền quay đầu lại đánh giá đối phương từ trên xuống dưới, thấy đó là một cô nương mặc đồ tím, giọng nói giống như ngoại hình của nàng, không có chút nào giả tạo.
Thấy cô nương xinh đẹp, mắt hắn liền sáng lên, sau đó giữ vẻ thư sinh, cúi người cảm tạ: “Cảm ơn cô nương chỉ giáo.”
Đồng thời, hắn phát hiện ra một điều thú vị, các thương nhân xung quanh khi nhìn thấy cô nương này lập tức ngừng nói chuyện, ai nấy đều lộ vẻ tôn kính.
Hắn liền chỉ vào phản ứng của mọi người: “Dám hỏi cô nương là ai?”
Cô nương áo tím nói: “Ta là Biên Duy Anh, Biên Duy Khang là ca ca của ta, tạm thời ta đang chủ trì thành Lâm Kháng, ngươi là Sư Xuân?”
“...” Sư Xuân ngây người một chút, trên đường đi quả thực đã nghe Biên Duy Khang nhắc đến, lập tức lại chắp tay nói: “Thì ra là thành chủ, thất lễ thất lễ, tại hạ là Sư Xuân.”
Biên Duy Anh nói: “Vừa nhìn là biết ngươi mới đến lần đầu, ta vừa hay đang tuần tra ở đây, có thể cùng ngươi đi dạo, có gì không hiểu cứ hỏi.”
Thôi được, trên địa bàn của người ta, khách theo ý chủ, huống chi Sư Xuân cũng muốn biết nàng ta định làm gì, còn hơn quay đầu gây sự vô lý.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, thu hút sự chú ý của không ít người.
Rõ ràng Biên Duy Anh không chỉ là muốn làm tròn bổn phận chủ nhà đơn giản như vậy, nàng cũng không che giấu, trực tiếp hỏi Sư Xuân vì sao muốn giúp đỡ chuộc ra hoa khôi của Lệ Vân Lâu, còn hỏi mục đích họ đến đây.
Sư Xuân biết nói thế nào, chỉ có thể mập mờ, đẩy hết mọi chuyện sang cho Biên Duy Khang, nói là do Biên Duy Khang gọi mình đến.
Rất nhanh, tin tức hai người gặp nhau liền truyền đến một lầu các trong thành, chỗ ẩn thân tạm thời của Tượng Lam Nhi và Phượng Trì.
“Tên này làm sao vậy, chẳng quen biết ai, mới đến chưa bao lâu mà bận rộn hơn cả chúng ta, sao cả Biên Duy Anh cũng chạy đến tìm hắn?”
Phượng Trì tỏ vẻ vô cùng khó hiểu.
Tượng Lam Nhi cũng nhíu mày không hiểu.
Thực ra bản thân Sư Xuân cũng không rõ Biên Duy Anh muốn làm gì, trên đường đi hắn chỉ cười nói qua loa, trong lòng cũng không thoải mái, nhưng phong độ thì vẫn giữ được.
Khi cả hai đều cảm thấy không cần thiết nói chuyện thêm nữa, Sư Xuân đột nhiên dừng chân trước cửa một cửa hàng, vì thấy trên biển quảng cáo ở cửa có chữ “làm trắng da”, rồi liền đi vào tìm hiểu.
Hỏi ra mới biết, thứ gọi là đồ làm trắng da, chính là phấn ngọc trai có pha thêm một số linh dược.
“Thật sự có hiệu quả không? Biên thành chủ đang ở đây, ngươi không được lừa ta.” Sư Xuân không khách khí gì mà lôi Biên Duy Anh ra dọa chủ tiệm.
Chủ tiệm cười khổ: “Không dám làm giả đâu, chắc chắn có chút hiệu quả.”
Biên Duy Anh không nhịn được hỏi Sư Xuân: “Ngươi muốn dùng thứ này để làm trắng da?”
Sư Xuân khoát tay: “Đừng hiểu lầm, ta có một người bạn cần dùng.”
Biên Duy Anh vô thức liếc nhìn làn da đen thui của Sư Xuân, nhưng không nói gì thêm.
Sau khi hỏi rõ giá cả và cách sử dụng, Sư Xuân liền quyết định tại chỗ: “Chủ tiệm, cho ta hai cân.”
Khóe miệng Biên Duy Anh giật nhẹ, trời ạ, thứ này mà mua theo cân.
Chủ tiệm tất nhiên là vui mừng, nhanh tay cân đủ trọng lượng, lại nể mặt thành chủ mà cho thêm một ít.
Cuối cùng giao dịch kết thúc bằng một nắm đàn kim lớn.
Sư Xuân không xót số tiền này, trên người hắn vẫn còn tờ ngân phiếu có thể rút năm vạn.
Ra khỏi cửa tiệm, Biên Duy Anh không còn tâm trạng tiếp tục đi dạo cùng hắn nữa, kiếm cớ có việc rồi đi.
Sư Xuân nhìn theo bóng lưng của nàng, hắn định nói một câu nhưng cuối cùng cũng nuốt lại vào họng, lúc nãy tiêu tiền như nước, thực ra hắn định hỏi xem Biên Duy Anh có muốn giúp ca ca nhà nàng trả tiền không.
Sau đó hắn cũng không đi nơi khác, mà trực tiếp quay về quán trọ.
Hắn định tìm Tượng Lam Nhi để nhắc nhở, nói rằng cao thủ già dơ lôi thôi kia đã đến, bảo nàng cẩn thận chút, nhưng gõ cửa không ai trả lời, tiểu nhị quán trọ nói người đã ra ngoài.
“Nếu họ quay về báo ta biết một tiếng.” Sư Xuân dặn một câu rồi quay về phòng mình.
Đóng cửa lại, hắn liền mở ngay hộp phấn ngọc trai vừa mua, lấy một ít trộn với nước rồi ngồi trước gương, bôi lên mặt, vừa bôi vừa lẩm bẩm “càng trắng càng văn nhã” hay gì đó.
Sau khi bôi xong, thấy hai cái tai đen quá nổi bật, cuối cùng hắn cũng không tha.